Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Chạm khẽ vào nổi nhớ...!





Sáng sớm, bình minh trong trẻo và tinh khôi. Trong không khí còn vương chút hơi ẩm, mọi thứ bổng trở nên tràn đầy sức sống: Hoa rực rỡ hơn, cỏ đậm sắc xanh hơn, những giọt sương đọng trên cỏ long lanh và trong veo. Cảnh vật đáng yêu tựa như giấc mơ mới ghé của ngày hôm qua…ai đó đã bước vào thế giới của ta, như một tia nắng ấm áp, tỏa sáng, lấp lánh rất đỗi dịu dàng và ngọt ngào.




Mình biết một điều, nhiều năm về sau nữa chắc chắn mình không thể quên được những cảm xúc này, vì mình bắt gặp nỗi nhớ luôn tràn về mỗi khi giao mùa, nghe đâu đó trong gió giọng nói ấm áp, ân cần và gần gũi, không biết nụ cười tươi tắn lúc đó của mình như thế nào, ánh mắt long lanh ra sao? Bỗng nhớ quá chừng cảm giác bình yên khi sóng bước cùng nhau trên đoạn đường ngắn ngủi, rồi một ngày mất hút không còn nhìn thấy nhau nữa.





Bất cứ ai cũng có một nỗi nhớ cất giữ một nơi đâu đó rất sâu và đôi khi những nhung nhớ đó bất chợt được thổi bùng lên mạnh mẽ khi có một điều gì đó chạm vào, dù chỉ khe khẽ thôi....

Mời bạn xem bài viết của LHTT